Chồng bỏ đi không lý do, bà lặn lội đi tìm nhưng không có bất kỳ tung tích nào, nhiều lần bà định lập bàn thờ nhưng lại thôi vì hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra. 18 năm sau, ông trở về và dẫn theo 2 đứa trẻ khiến bà chết thêm lần nữa.
Chỉ nói đến đây thôi, bà Phạm Thị T. (54 tuổi, Cẩm Khê, Phú Thọ) nghẹn lại không nói lên lời. Bởi hơn 30 năm qua, đêm nào bà cũng giấu nước mắt vào trong và chịu đựng một mình.
Bà T. nhớ lại, hơn 30 năm trước, dù cuộc sống có đói khổ, nhưng vợ chồng bà cùng 3 cô con gái vẫn sống hạnh phúc bên nhau. Bỗng 1 ngày, chồng bà nói phải đi làm ăn xa, chỉ vài ngày thôi sẽ trở về, dặn bà ở nhà chờ và cố gắng nuôi dạy con nên người.
Tin chồng, bà cũng không hỏi han gì thêm. Nhưng 1 tuần, 2 tuần… 3 tháng không thấy chồng về, bà cùng người nhà lặn lội đi tìm nhưng không có kết quả.
Bà chỉ biết ôm ba đứa con thơ vào lòng, khóc ròng để chờ chồng. Nhưng rồi 1 năm, 2 năm hay 10 năm trôi qua, người chồng ấy không trở về nữa. Không có bất kỳ một thông tin nào từ ngày ông bỏ đi.
“Tôi thật sự không biết vì lý do gì mà ông ấy lại bỏ đi. Tôi đi tìm khắp nơi, dò la tin tức nhưng cũng không hề có kết quả. Nhiều lần đi xem bói, thì họ nói ông ấy đã chết rồi, về mà lập bàn thờ thôi. Tôi đau đớn không nói nên lời”, bà T. nghẹn ngào kể.
Có lẽ, cuộc đời bà sinh ra là để chịu những cay đắng, thiệt thòi (Ảnh minh họa). |
Vài ba lần bà cùng gia đình chồng có ý định lập bàn thờ, nhưng rồi bà lại gạt đi. Bởi, người phụ nữ này vẫn hy vọng một ngày chồng mình trở về. Bà gạt nước mắt chịu những lời bàn ra tán vào của thiên hạ, cố gắng nhẫn nhục chịu khó, chịu khổ để nuôi ba đứa con gái khôn lớn.
“Cuộc sống khổ cực trăm bề, ngôi nhà đắp đất xiêu vẹo nhiều lần bị mưa, bão dọa cướp đi. Mẹ con chúng tôi cứ rau cháo nuôi nhau mà chờ ông ấy chở về. Tôi vẫn linh cảm rằng, ông ấy chỉ đi làm ăn xa, chưa có đủ điều kiện để về với gia đình, vợ con.
Nhìn ba đứa trẻ sống không có bố bên cạnh thấy tội nghiệp lắm. Nhiều lần đứa lớn cũng hỏi về bố nhưng tôi đều gạt đi, chỉ nói với chúng bố đi làm ăn xa. Nhưng có lẽ, càng lớn lên, chúng càng hiểu. Bố chúng đã đi biệt hơn chục năm trời không có liên lạc gì”, bà T. tâm sự.
Cứ thế, bà chờ chồng suốt 18 năm, những tưởng đã hết hy vọng và cuối cùng bà quyết định mang bức ảnh duy nhất còn sót lại của chồng ở nhà phóng to để làm ảnh thờ. Nhưng ý định đó chưa thực hiện được thì bà nhận được một bức thư lạ nói rằng, sau 3 ngày nữa ông sẽ trở về.
Quả thực, ông đã trở về trong sự vui mừng của họ hàng, làng xóm. Nhưng còn bà, bà như người vô hồn khi nhìn thấy ông dắt trên tay hai đứa trẻ nhìn giống ông như hai giọt nước. Người phụ nữ ấy như chết thêm một lần nữa khi hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Hóa ra 18 năm nay ông ấy vẫn sống hạnh phúc, thậm chí còn có con riêng, vậy tại sao lại không hề liên lạc gì với tôi. Có hỏi thì ông ấy bảo bị đi lạc vào tận Bình Phước, không có tiền để về với vợ con đành phải ở lại bám trụ mảnh đất đầy nắng gió ấy để sống”, bà T. chia sẻ.
Ông trở về nhà với hai đứa con riêng nhưng bà không oán trách nửa lời. Có lẽ, cuộc đời bà sinh ra là để chịu những cay đắng, thiệt thòi. Bà chấp nhận nuôi con chồng, chỉ mong ông ở nhà, lo lắng cho gia đình và làm tròn bổn phận một người bố với ba đứa con gái của bà.
Tưởng rằng những năm tháng vất vả đã đi qua, nhưng cứ ở nhà được vài tháng, ông lại đi, có những chuyến đi kéo dài hàng năm. Cứ thế, nước mắt bà lại lăn dài khi biết rằng, công sức bà nuôi con chồng, vun vén cho gia đình đều không có ý nghĩa gì cả.
*Bài viết được đăng trên báo giấy Đời sống & Pháp luật
Mai Thu